Có một chú Chồn mướp sống trong khu rừng thông. Vì là con một nên cậu được cha mẹ cưng chiều vô cùng. Tới tuổi đi học rồi, nhưng Chồn mướp vẫn không chịu đến trường, cứ lo rong chơi suốt ngày. Bố mẹ Chồn khuyên bảo mấy cậu cũng không nghe, còn cãi lại nữa.
Một ngày nọ, cậu rủ Nhím đi chơi, nhưng Nhím từ chối vì phải lo đi học. Cả Thỏ và Sóc cũng phải đi học nữa.
Thế là Chồn phải chơi một mình, mải ham chơi và đuổi bắt bướm nên càng lúc chú càng đi lạc vào trong rừng sâu. Đến lúc nhận ra bị đi lạc, Chồn vội vàng tìm đường về, nhưng do không biết chữ nên không đọc được các bảng chỉ dẫn phải đi hướng nào. Cậu ngồi xuống vừa khóc vừa hối hận, cậu nghĩ nếu mình chịu khó đi học thì bây giờ đã biết chữ và đâu phải bị khổ thế này.
Đúng lúc đó, bác Sư Tử xuất hiện. Chồn sợ quá tưởng mình sắp bị ăn thịt nên quỳ lạy xin bác Sư Tử tha mạng: “Bác Sư Tử ơi, xin tha cho cháu đi, cháu không làm gì sai cả đâu, cháu bị lạc đường ạ”.
Bác Sư Tử ôn tồn cười bảo: “Bác chỉ muốn giúp cháu thôi, không làm hại cháu đâu, có phải cháu không biết chữ đúng không?” Chồn xấu hổ gật đầu.
Được bác Sư Tử giúp chỉ đường về đến nhà, Chồn mừng lắm và tự nhủ nhất định từ nay phải đi học để không phải gặp trường hợp như hôm nay và không bị thua thiệt với các bạn nữa.