Điểm đặc biệt đáng lưu ý trong thành ngữ này là từ "mỉu." Mỉu là một biến thể âm của từ "miu." Trong đời sống hàng ngày cũng như trong các tài liệu, chúng ta thường chỉ thấy từ "miu" (hoặc "miêu"). Vậy tại sao trong thành ngữ này, không phải là "miu" như chúng ta vẫn quen thuộc mà lại là "mỉu"?
Một trong những đặc trưng của thành ngữ là tính đối xứng của các ý, các câu... Ví dụ, trong thành ngữ "lươn ngắn chê chạch dài," ý "lươn ngắn" đối lập với ý "chạch dài"; và đặc biệt là sự đối ứng về thanh điệu: lươn (thanh bằng) đối với chạch (thanh trắc), ngắn (thanh trắc) đối với dài (thanh bằng).
Quay lại với thành ngữ trên, hai vế "mèo nào" và "mỉu nào" đối lập nhau (thông qua từ "cắn"). Thực ra, cả hai vế đều là mèo, nên không có sự đối lập về loài (như giữa lươn và chạch). Tuy nhiên, hai vế này lại có sự đối ứng về thanh điệu: "mèo" (thanh bằng) đối với "mỉu" (thanh trắc). Chính âm thanh của từ "mỉu" tạo ra cho vế thứ hai một sắc thái khác biệt với vế thứ nhất, điều mà từ "miu" không thể hiện được. Vì vậy, dù mèo và mỉu về cơ bản là một, nhưng vẫn có sự khác biệt trong cảm nhận. Đồng thời, sự chuyển âm từ "miu" thành "mỉu" còn làm cho thành ngữ mang theo một sắc thái hài hước nhẹ nhàng.