Gió từ dưới đầm thổi vào mặt Miên, làm những giọt sương vương trên làn da. Miên đưa tay lau mặt, nhìn lên đường tàu, những ngọn tre vẫn đứng im lìm dù bị sương phủ nặng trĩu. Bỗng dưng, Miên nghe thấy tiếng bánh sắt rùng rùng, tiếng còi tàu vang lên nhưng không to rõ mà lại bị nén lại trong màn sương. Miên hoảng hốt lùi xe bò và bật dậy.
Ánh đèn pha lóe lên, đoàn tàu đang lao vào ga Điềm cũ. Ngay sau đó, có tiếng người kêu lên hoảng loạn: "Ôi, tàu đâm chết người rồi!". Miên vội bỏ xe bò và chạy ngược lên. Người dân tụ tập bên vệ cỏ. Miên thấy một cái áo hoa tím đầy máu và chiếc nón mê bị bẹp dúm. Miên choáng váng khi nghe có người kêu lên: "Là cô Nhưng, vợ chú Bột".
Vào những đêm khó ngủ, Miên thường dậy, lén lên gác xép và lấy giấy bút ra viết. Dù đã lấy chồng lâu, Miên vẫn không từ bỏ sở thích viết lách. Cô viết về các vụ tỏi trên cánh đồng Mật, những đêm không ngủ nghe tiếng còi tàu và những ước mơ chưa thực hiện. Có đêm, khi đang viết thì Miên thấy bóng người hắt lên tường. Hoảng hốt, Miên vội giấu giấy vào quyển sách chú Khả tặng và đi xuống. Phả, chồng cô, nghi ngờ Miên viết thư tình hay nhật ký cho ai khác. Khi Phả giật lấy quyển sách, anh lướt qua giấy và mỉa mai: "Cô lén lút viết lách giữa đêm chỉ có thể là tơ tưởng đến ai đó. Sách này ai tặng?". Miên giải thích rằng đó là quà của chú Khả, nhưng Phả vẫn xé toang tờ giấy và ném quyển sách vào góc nhà, nói: "Có chồng mà còn vớ vẩn như vậy".
Miên sang nhà Nhưng và mở tờ giấy gấp tư nhàu nhĩ, nơi những nét chữ cũng bị gãy gập theo. "Có bài mới à?". Nhưng luôn là độc giả đầu tiên và duy nhất của Miên từ trước đến nay. Trước đây, Miên thường sang nhà Nhưng đọc truyện. Bố Nhưng mang về nhiều sách thanh lý từ thư viện cơ quan cho con. Những chiều mưa, hai đứa lên gác xép đọc sách và lăn ra ngủ. Trong giấc ngủ giữa đống sách, Miên thường mơ được bay đến vùng trời mới và viết những truyện hay như trong sách. Miên ước mơ học văn học để viết được truyện thực sự. Giờ đây, cuộc sống của Miên sau khi lấy Phả chỉ là đi trên con đường gạch gồ ghề lên đồng Mật, làm lúa và tỏi.
"Những quyển truyện trong hòm của Nhưng, Miên cầm về giữ". Bột, chồng của Nhưng, chỉ cho Miên cái hòm cá nhân của vợ. Bột gầy còm, râu ria lởm khởm. "Cả mấy cuốn lưu bút thời học sinh nữa, có tới chục trang của Miên". "Sao không để lại làm kỷ niệm, Nhưng mới mất có mấy ngày?". Giọng Bột đầy chua chát: "Ngày hôm nay đầy một thất, có gì của cô ấy đều phải đem đi hóa hết".
Sau nửa tháng Nhưng mất, có nhiều lời đàm tiếu về cái chết của cô. Người thì bảo Nhưng bị mất ngủ, đi làm đồng sớm và bị tàu đâm. Người thì đồn Bột cặp bồ ở nơi làm việc, khiến Nhưng uất ức tìm đến cái chết. Có người lại bảo tuổi của Nhưng năm nay không tốt. Miên không tin rằng Nhưng lại có thể chọn cái chết thê thảm như vậy.
Một buổi chiều, Nhưng đến gặp Miên, mắt sưng mọng. Nhưng uất ức nói: "Bột chỉ đóng kịch thôi". Một người đã mách rằng Bột có bồ bên ngoài, Nhưng không tin. Bột đi làm xa nhưng tuần nào cũng về và vẫn thương yêu Nhưng. Đêm qua, khi Bột về nhà, cởi quần áo vứt tệch trên ghế và đi ngủ, Nhưng nghe thấy điện thoại. Lần mở mật khẩu, là chữ M ngược, một lần Nhưng đã thấy Bột mở. Nhưng choáng váng khi đọc tin nhắn của một cô gái yêu cầu Bột đưa cô ấy đến bệnh viện. Bột đã đánh Nhưng và chửi mắng vì dám đụng vào điện thoại của anh. Nhưng cảm thấy đau đớn, chỉ còn nghe tiếng đoàn tàu lao trên đường ray. Bột gầm lên: "Mấy tháng trước cô sang bên Cẩm gặp cái thằng Khương để cặp kè, tôi biết cả rồi...". "Anh đừng đổ tội cho tôi. Tôi sang đó học hỏi cách trồng giống tỏi cô đơn". "Một đằng không có chồng, một đằng chưa có vợ, gặp nhau thì dính lấy nhau, chứ tỏi hành gì". Nhưng muốn chết. Miên khuyên: "Chết vì người phản bội thì quá vô nghĩa, hãy hỏi cho rõ ràng, không ở được thì chia tay". Nhưng không thể gạt bỏ uất hận, cái chết đến với cô dễ dàng hơn là sống với nỗi đau. Miên ôm Nhưng khi cô khóc nức nở.
Xe bò chở đầy chăn màn, gối chiếu của Nhưng, cả cái giường gỗ cũng được tháo ra và chất lên xe, cùng với quần áo và tư trang của cô. Bột kéo xe lên bãi tha ma để hóa. Đồng chiều bao phủ khói xám trong ánh hoàng hôn đỏ rực.
Mưa liên tục ba ngày làm ruộng tỏi trở nên vàng úa. Miên lo lắng, nhổ một vài cây tỏi và mang sang tìm Khương. Nếu không tìm được Khương, Miên không biết làm thế nào. Áp dụng cách chăm sóc cho tỏi ta có thể không hiệu quả, chỉ chậm một ngày là cả ruộng có thể hỏng. Miên mạnh dạn gõ cửa.
Khương xem xét kỹ các cây tỏi, chụp ảnh để báo cáo và dự định viết bài tuyên truyền cho bà con. "Đây là thuốc, Miên mua ở đại lý trạm bảo vệ thực vật huyện. Tỏi bị nhiễm nấm và chết rút. Phun thuốc lúc trời quang sẽ hiệu quả hơn". Miên đạp xe đi mua thuốc và trở về khi trời đã quang, mưa đã ngừng. Nhìn vào nhà, thấy Phả về và đang nằm đo giường và bấm điện thoại. Miên háo hức nói: "Anh về rồi, đi phun thuốc giúp em nhé. Em cảm thấy nôn nao...". Chưa kịp nói rõ niềm vui, Phả đã đáp "Anh bận rồi!". Phả tiếp tục bấm điện thoại, Miên cảm thấy nghẹn lòng.
Những người trồng tỏi gần đó thấy Miên vác bình phun đã bàn tán. Họ cho rằng Miên và Nhưng đã lao vào làm việc vất vả, vụ trước đã thua và vụ này vẫn muốn tiếp tục, và Nhưng thì đã ra đi. Miên không muốn nghe, cứ tiếp tục phun thuốc.
"Bà Miên phải phun đúng kỹ thuật chứ?". Khương bất ngờ xuất hiện và chỉ dẫn Miên cách phun thuốc. "Hãy phun vòi xuống dưới lá gần phần thân chính, rồi nhẹ nhàng phun lên trên, đi xuôi theo chiều gió". Miên xấu hổ và xúc động vì lần đầu tiên có người dạy mình phun thuốc. Khương chỉ cho Miên những khóm tỏi bị sâu nặng và khuyên cô phải nhổ đi. Miên cúi người nhổ khóm tỏi. Bỗng dưng, Phả xuất hiện và đứng chắn trước mặt Khương, rồi đấm vào mặt Khương. Khương loạng choạng, máu mũi và miệng chảy ra. Miên lao vào giữ tay Phả, nhưng không đủ sức chống lại. Phả và Khương quần nhau trên luống tỏi, mùi tỏi cô đơn bay lên. Một cú đá của Khương khiến Phả ngã xuống, Khương phủi tay và đi lên bờ. Chiều đã tắt nắng, ánh sáng nhạt màu.
Đêm đó, Miên ngồi câm nín trên gác nhỏ, giấy đầy chữ và dấu xóa. Khi đoàn tàu lăn bánh qua đồng báo hiệu canh ba, Miên bắt đầu viết lại từ đầu.
Tỏi cô đơn mỗi ngày một lớn, sắp đến mùa thu hoạch. Chủ nhiệm hợp tác xã đã hứa với Miên rằng khi thu hoạch, chỉ cần gọi trước hai ngày sẽ có xe của công ty thực phẩm M. đến cân.
Một trang mới về những củ tỏi già trắng dưới đồng Mật.