BAITAP24H.COM Chia Sẻ Cương Ôn Luyện Thi Các Lớp

Ông Dân gọi to từ trong phòng: "Nhàn ơi, có điện thoại!" Bà Nhàn từ dưới bếp chạy lên, chống nạnh và cầm đầu đũa chỉ về phía ông, hét lên: "Tôi cấm. Tôi cấm ông gọi tôi là Nhàn từ giờ trở đi. Quần quật từ sáng sớm đến đêm khuya, từ lợn gà cám bã, hai đứa cháu, bảy sào lúa, tôi còn có thời gian đâu mà nhàn với ai? Nửa đêm cháu quấy khóc, các người nằm im, ông còn đá tôi dậy để dỗ cháu cho các con ông ngủ để mai còn đi làm. Tôi còn nhàn không? Từ mai trở đi, gọi tôi là nhục cho tôi!"

Bà Nhàn gào lên không biết chồng đã ấn nút nhận cuộc gọi, và không hay biết đó là ông Quảng, anh trai bà gọi thông báo về đám giỗ mẹ đẻ bà. Ông Dân ngập ngừng nói vào điện thoại: "Nhà em đang bận, chốc em sẽ gọi lại ạ." Bà Nhàn vội vàng trở lại bếp. Mùi đậu phụ rán cháy khét lan tỏa khắp nhà. Ông Dân im lặng, biết rằng bất kỳ lời nói nào lúc này chỉ làm tình hình thêm căng thẳng. Ngọn lửa tên Nhàn trong nhà ông vốn đã luôn rực cháy. Lỗi lầm của ông chính là khi thằng Thuần, con trai út của ông học xong phổ thông. Ông biết năng lực của con, dù không đỗ vào các trường đại học hàng đầu nhưng có thể vào các trường loại hai. Nhưng thay vì định hướng cho con học hành, ông lại khuyến khích con đi nghĩa vụ quân sự. Ông bảo rằng hoàn thành nghĩa vụ quân sự trước, rồi về chín chắn hơn, khi ấy sẽ xác định được nghề nghiệp. Ông lo lắng về những trường hợp học xong sư phạm thì bỏ nghề đi buôn, học dược thì làm may vá. Thằng Thuần nghe theo và đi nghĩa vụ quân sự. Khi về, bà Nhàn khuyên con nộp hồ sơ đại học thì nó ngại vì phải học cùng đàn em. Nửa năm sau, nó quen con Hoài, vợ bây giờ, và chỉ vài tháng sau là đòi cưới. Bà phản đối kịch liệt nhưng ông lại ủng hộ, bảo rằng ai cũng phải lấy vợ, con mình có người yêu là may mắn rồi, không cần phải kén chọn. Thằng Thuần nghe lời bố, cưới vợ và có hai đứa con sinh đôi. Dù vui mừng nhưng bà Nhàn phải chịu nhiều nhọc nhằn. Vì còn trẻ, chúng không biết chăm sóc con, bà phải làm hết. Bà thường phải nằm trên đệm dưới đất trong phòng con dâu, ban đêm thì ông cắp một đứa, bà cắp một đứa để mẹ nó có thể làm việc nhà.

Khi hai đứa cháu được mười lăm tháng, mẹ chúng cai sữa và đi làm. Bà Nhàn phải tự chăm sóc chúng, cấy lúa một mình vì không đủ tiền thuê người. Mỗi lần bà nhọc nhằn thì lại trách ông. Mấy hôm nay, việc ít hơn nên con trai và con dâu về sớm hơn. Nhưng đã quen với việc được phục vụ, chúng không biết làm gì giúp đỡ. Bà Nhàn lườm khi thấy đồ đạc bừa bãi và không chịu làm việc nhà.

Khi bà gắp đậu cháy ra khỏi chảo, bà quát lên: "Ông cứ chiều chuộng con ông đến bao giờ? Không biết lấy thóc đi xát để ngày mai còn đổ vào nồi à? Tôi sẽ đi giỗ mẹ tôi một mình, không dẫn ông đi đâu." Ông Dân vội vàng tháo hai bao tải thóc từ quây tôn, buộc lại cẩn thận và để ra ngoài hè. Bà Nhàn ra cổng, thấy con dâu dẫn các cháu đứng bên cánh cổng ủy ban xã, nơi cỏ mọc um tùm. Bà chột dạ nghĩ rằng thằng Thuần có thể đang làm gì trong đó. Bà hỏi con dâu và nhận được câu trả lời rằng con trai bà đang tưới hoa. Bà nhận thấy ba chậu hoa giấy vẫn còn, mặc dù ủy ban xã đã chuyển đi từ lâu.

Bà Nhàn trở về, cảm thấy tốn công vô ích. Ủy ban xã đã đóng cửa, các hàng quán gần đó cũng ngưng hoạt động. Nhà bà ngay đối diện với cổng ủy ban, giờ đây vắng vẻ. Bà nhớ lại thời gian trước khi chúng đi cả giờ và tự hỏi tại sao. Ông Dân bảo đó là không gian riêng cần thiết cho vợ chồng trẻ. Bà Nhàn nhận ra sự thực là con cái ra ngoài để tìm không gian riêng. Những cây hoa giấy đang nở đẹp, nhưng sự hoang vắng của ủy ban xã làm bà cảm thấy tiếc nuối.

Buổi tối, bà hỏi thằng Thuần về việc tưới hoa. Thằng Thuần chỉ vâng một tiếng, còn con dâu giải thích rằng cả hai đều tham gia vào việc này. Mặc dù bà Nhàn vẫn cảm thấy nhọc nhằn, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm hơn. Những khó khăn trong ngày dường như tan biến.