BAITAP24H.COM Chia Sẻ Cương Ôn Luyện Thi Các Lớp

Mẹ, hình ảnh giản dị nhưng vô cùng quan trọng trong cuộc đời mỗi người. Những bài viết ngắn về mẹ không chỉ là sự tôn vinh mà còn là cơ hội để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu sâu sắc đối với người đã luôn âm thầm chăm sóc và hy sinh.

Dàn ý Bài văn tả mẹ ngắn gọn

a. Mở bài

  • Giới thiệu về mẹ của em

b. Thân bài

  • Mẹ em năm nay bao nhiêu tuổi? Trông trẻ hay già hơn tuổi thật?
  • Mẹ em làm công việc gì? Có vất vả, bận rộn lắm không?
  • Hằng ngày, mẹ em làm những việc gì? Chăm sóc mọi người ra sao?
  • Mẹ em là người có những tính cách gì? Có được mọi người yêu mến không?
  • Em có tình cảm gì đối với mẹ? Yêu mẹ không? Yêu mẹ nhiều ra sao? Vì sao em lại yêu mẹ?

c. Kết bài

  • Tình cảm của em dành cho mẹ

Những bài viết ngắn về mẹ chọn lọc nâng cao

Mẫu số 1

"Mẹ!" Đó là từ đầu tiên chúng ta tập nói, và những lời yêu thương luôn dễ dàng thốt ra khi ta còn bé. Nhưng đã bao lâu rồi bạn chưa nói "Con yêu mẹ!", bao lâu rồi bạn chưa ôm mẹ và tặng mẹ một món quà? Suốt mười sáu năm qua, tôi được mẹ chở che và bao dung nhưng chưa một lần nào tôi nói với mẹ lời cảm ơn. Tôi đã quá e dè và nhút nhát trong việc thể hiện tình cảm, để giờ đây khi phải đi học xa nhà hàng trăm cây số, tôi mới cảm thấy hối hận vô cùng.

Mẹ tôi là một người phụ nữ đã bước qua tuổi tứ tuần. Tôi yêu nhất đôi bàn tay của mẹ, chính đôi bàn tay này đã dắt tôi đi trên mọi nẻo đường, đã che chở cho tôi từng hạt mưa giọt nắng. Người khác nói tay mẹ tôi đã nhăn nheo, tôi lại thấy tay mẹ đẹp nhất, ấm áp nhất. Ở tuổi đôi mươi, mẹ rất đẹp! Thỉnh thoảng, mẹ dùng đôi bàn tay mân mê trên những tấm ảnh cũ kỹ rồi tấm tắc khen mình khi còn trẻ. Với tôi, mẹ lúc nào cũng đẹp. Những vết sạm trên da là do mẹ phải vất vả kiếm từng đồng nuôi tôi ăn học. Vết rạn da ở đùi, ở bụng mẹ là kết quả của chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau. Có lần tôi hỏi mẹ "Vì sao mẹ lại từ bỏ thanh xuân đẹp đẽ của bản thân để lập gia đình?". Mẹ xoa đầu tôi và nói "Vì mẹ biết, trong tương lai mẹ sẽ gặp được con". Nụ hôn lên trán mẹ dành cho tôi đã truyền hơi ấm, len lỏi vào trái tim tôi, khiến nó luôn ấm áp suốt mười sáu năm qua.

Mẹ tôi là một giáo viên nên rất nghiêm khắc. Ai trong chúng ta chưa từng giận dỗi khi bị mẹ mắng? Tôi là một người bướng bỉnh và vô cùng nhạy cảm. Có một thời gian, tôi đã giận dỗi mẹ đến mức bỏ nhà đi lang thang suốt một ngày trời. Mẹ mới sinh em bé, bố đi công tác xa, mẹ phải vừa đi làm lại vừa chăm sóc hai chị em tôi. Thời điểm đó, có lẽ vì quá nhiều áp lực đè nặng lên vai, nên mẹ hay cáu giận, mắng mỏ tôi và tôi chỉ biết cãi lại mà chẳng làm được gì. Sau một ngày lang thang, tôi trở về nhà. Thấy mẹ đứng trước cổng, tôi nhắm mắt chịu đòn. Nào ngờ, mẹ ôm chầm lấy tôi bật khóc. Giọt nước mắt mẹ nóng ran, thấm vào vai áo tôi, chảy xuống lồng ngực làm tim tôi hẫng đi vài nhịp. Hóa ra, cả ngày hôm nay mẹ gửi em sang hàng xóm, đi tìm tôi đến nỗi sốt rất cao. Điều này đã dằn vặt tôi suốt bốn năm qua, nghĩ lại khóe mắt vẫn còn cay cay. Bây giờ xa nhà, muốn nghe mẹ mắng mỏ thôi cũng khó khăn. Bất giác, tôi giật mình nhớ mẹ, tự hỏi mình đã báo hiếu mẹ được ngày nào hay chưa?

Xa mẹ, xa gia đình hàng trăm cây số, thỉnh thoảng mẹ chỉ lên thăm vài ngày. Những bữa cả gia đình quây quần bên nồi cơm nóng hổi và món canh tôi yêu thích giờ thay bằng hộp mì tôm và sự lủi thủi một mình. Ngày sinh nhật tôi, ngày lễ nào tôi cũng nhận được những món quà từ mẹ với lời chúc ân cần. Còn tôi, ngay cả ngày Vu Lan báo hiếu, tôi cũng không chúc mẹ được một câu. Phải chăng, nhịp thời gian trôi đi, những xô bồ của xã hội đã khiến tôi "quên" đi gia đình, quên đi những người thân yêu? Đừng đổ lỗi cho ai, hay bất kỳ lý do nào. Vì sâu thẳm trong tim ta, ta hiểu nhất.

Tại sao ta chẳng bao giờ ngồi xuống tâm sự với cha mẹ lấy mười lăm phút? Do công việc bận rộn? Hay do cha mẹ đã quá "lỗi thời" nên ta chẳng còn muốn sẻ chia? Tôi có thể dành cả buổi chiều để ngồi ở quán trà sữa trò chuyện, chia tay với bạn bè trước khi lên Thủ đô học, nhưng lại chẳng thể kiên nhẫn ngồi nghe mẹ dặn dò đến năm phút. Đáng buồn thay, khi tôi lên phố học, lũ bạn hẹn hò với tôi ở quán trà sữa khi đó chẳng một tin nhắn hỏi han. Còn mẹ tôi, người mà tôi phớt lờ những lời nhắc nhở thì tháng nào cũng lặn lội năm tiếng đồng hồ ngồi xe ô tô từ Móng Cái lên Hà Nội để ở bên tôi vài ngày cuối tuần, nấu cho tôi những bữa ăn, lo lắng đến từng giấc ngủ; rồi lại dúi cho tôi một ít tiền trước khi lên xe về. Mẹ chẳng dám tiêu xài gì cho bản thân, nhưng lại sẵn lòng vì tôi mà sắm sửa những thứ tốt nhất cho tôi. Sâu thẳm trong lòng, tôi luôn muốn nói "con yêu mẹ" nhưng sao lại khó khăn đến thế?

Mẹ kể rằng hồi bé tôi rất ngoan và nghe lời. Nhưng mọi người trong nhà, ai cũng nói rằng tôi rất hư, suốt ngày khóc, đêm không cho mẹ ngủ cứ bắt mẹ bế hoài. Đúng vậy, mẹ đã làm những gì cho ta, mẹ chẳng bao giờ kể nhưng ta chỉ cần rửa bát giúp mẹ một lần thôi cũng đã hết lời kêu ca rồi. Mẹ tôi giống như siêu nhân vậy, ban đêm có thể thức chăm em, cho em uống sữa rồi lau dọn nhà cửa vì em chớ ra. Ban ngày mẹ lại tất bật với những công việc như nấu bữa sáng cho tôi, rồi lên trường dạy học. Hai quầng mắt của mẹ thâm như gấu trúc, những vết đồi mồi, chân chim dần xuất hiện ở khóe mắt. Thời gian trôi đi nhanh quá, ta ngày càng lớn lên còn mẹ đã già đi tự thuở nào mà ta không hề nhận ra.

Tại sao ta sống để chiều lòng những người ngoài xã hội kia nhưng về đến nhà lại luôn cáu gắt với mẹ, chỉ vì mẹ hỏi rằng "Hôm nay con có mệt không"? Họ có giống như mẹ, có nuôi nấng ta được buổi nào? Mẹ tôi từng bảo rằng: "Khi cả thế giới quay lưng lại với con thì con hãy quay lại, vì phía sau luôn có mẹ đứng chờ". Dù ta đi đến đâu, thậm chí vòng quanh thế giới thì nơi thoải mái, tự nhiên và ấm áp nhất vẫn là NHÀ – nơi có mẹ. Học làm người, điều đầu tiên là thực hiện đúng đạo làm con.

Xã hội bây giờ có những đứa trẻ bất hiếu, thậm chí đánh cả bố mẹ rồi gọi họ là "Ông bà già". Bản thân tôi chẳng thể hiểu nổi họ nghĩ gì? Họ có bố mẹ yêu thương bên cạnh, tại sao lại không biết trân trọng? Trong khi những đứa con đi học xa nhà như tôi vẫn đang khao khát một bữa cơm sum vầy. Hay những đứa trẻ mồ côi, họ mong lắm một mái ấm gia đình, sao thật khó khăn?

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,

Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.

Hãy hiểu rằng, chẳng ai yêu thương ta bằng cha mẹ. Đạo làm con xin hãy nhớ rằng:

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc,

Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe không?

Tôi yêu mẹ tôi, yêu cả những nếp nhăn trên trán mẹ, yêu cả sợi tóc bạc mẹ lén giấu dưới mái đầu. Tôi chẳng thể biểu đạt những lời mỹ miều, cũng chẳng lột tả hết được tình yêu, vẻ đẹp của mẹ qua vài câu chữ. Tôi hiện tại chỉ mong rằng gia đình mình sẽ có thể sống một cuộc đời an nhiên, và báo đáp mẹ cha là điều tôi nên làm. Tôi sẽ cố gắng hết mình, vì mẹ, vì bản thân và vì gia đình mà nỗ lực thay cho câu nói "con yêu mẹ".

Mẫu 2

Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất và cũng là người em yêu quý nhất trong cuộc đời. Mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi, là giáo viên trung học cơ sở tại thành phố. Dù công việc bận rộn, mẹ luôn đảm đương mọi công việc trong gia đình. Mỗi ngày, mẹ đi chợ, chuẩn bị bữa ăn và chăm sóc gia đình, đồng thời giúp chúng em học bài. Mẹ thường chọn trang phục giản dị như áo sơ mi và quần âu khi đến trường. Mái tóc dài đen mượt của mẹ được buộc gọn gàng, khuôn mặt mẹ luôn tươi tắn và rạng rỡ như ánh sáng mặt trời. Em cảm thấy hạnh phúc khi thấy nụ cười và ánh mắt yêu thương của mẹ. Mẹ không chỉ là mẹ mà còn là người bạn thân thiết, luôn lắng nghe và đưa ra những lời khuyên bổ ích. Nhờ có mẹ, mọi khó khăn đều được giải quyết. Em rất may mắn khi có mẹ bên cạnh và sẽ cố gắng học tập tốt để làm mẹ tự hào.

Mẫu số 3

Mỗi người trong chúng ta đều có mẹ, người luôn che chở, bao bọc và quan tâm từng chút một. Dù mẹ có thế nào, thì mẹ luôn là người tuyệt vời nhất trong mắt chúng ta. Đối với em, mẹ luôn là người tuyệt vời nhất. Năm nay, mẹ em bốn mươi tuổi, với thân hình mảnh mai và vẻ đẹp hiền từ. Mái tóc đen mượt của mẹ được buộc gọn gàng, và đôi mắt đen láy của mẹ luôn ánh lên sự yêu thương. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng và đôi môi thắm hồng, khi cười, mẹ giống như một đóa hoa hồng mới nở. Đôi bàn tay mẹ rám nắng, gầy gầy, là kết quả của bao năm tần tảo nuôi nấng em từ thuở nhỏ. Mặc dù làm nghề nông, mẹ vẫn may và thêu rất đẹp, đặc biệt là bộ đồ mẹ may trông rất duyên dáng. Ở nhà, mẹ đảm nhiệm công việc nội trợ, dạy em các công việc nhẹ nhàng như quét nhà, gấp quần áo, trong khi bố giúp mẹ giặt đồ và dọn dẹp. Mặc dù công việc đồng áng vất vả, mẹ luôn dành thời gian dạy em học bài và chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Mẹ hiền hậu, chưa bao giờ mắng em, mà chỉ dịu dàng nhắc nhở khi em mắc lỗi. Mẹ âm thầm, lặng lẽ lo lắng cho gia đình, và em rất kính phục mẹ. Tấm lòng mẹ bao la như biển cả, không ai tốt bằng mẹ. Em mong sao mình lớn nhanh để giúp mẹ đỡ vất vả và hứa sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng mẹ.

Mẫu số 4

“Mẹ” là tiếng đầu tiên em nói khi mới đến thế giới này và cũng là người luôn chiếm vị trí đầu tiên trong trái tim em.

Mẹ em hiện nay 35 tuổi, làm nghề bán thịt tại chợ trung tâm thành phố. Công việc của mẹ rất vất vả, khiến mẹ không có thời gian chăm sóc bản thân, trông mẹ có vẻ già hơn tuổi. Mẹ cao khoảng 1m56, hơi mập mạp với khuôn mặt tròn đầy, cái mũi nhỏ, lông mày rậm và đôi mắt to. Miệng mẹ rất duyên, ai cũng khen ngợi. Mặc dù chợ có nhiều người bán thịt, nhưng mẹ luôn thu hút khách hàng không chỉ vì sự duyên dáng mà còn vì sự thật thà và tốt bụng. Mẹ thường cho thêm thịt miễn phí cho người ốm hoặc cụ già, mà không tính tiền. Tóc mẹ đen và dày, thường xuyên búi lên vì công việc, khiến em thỉnh thoảng quên rằng mẹ đã từng làm tóc xoăn. Áo quần làm việc của mẹ thường có mùi thịt lợn và tạp dề mẹ thì đầy vết mốc. Tuy vậy, mẹ không bận tâm về vẻ bề ngoài, chỉ cần sạch sẽ là đủ. Mặc dù vậy, mẹ luôn mua sắm áo quần đẹp cho gia đình và dặn dò hai bố con chú ý đến vẻ bề ngoài. Sự hy sinh của mẹ khiến em rất yêu mẹ. Tiếng mẹ nói to, cười lớn và đi lại mạnh mẽ, nhưng em vẫn thấy mẹ thật tuyệt vời. Mỗi lần mẹ về từ chợ, em lập tức ôm chầm lấy mẹ, dù mẹ mắng là người mẹ đang bẩn và bảo em tránh xa, em vẫn không để ý. Mẹ là người quan trọng nhất đối với em.

Mẹ là trụ cột tinh thần của em. Những khi mẹ đi vắng vài ngày, ngôi nhà trở nên lạnh lẽo và vắng vẻ. Em chỉ mong được ở bên mẹ yêu quý của mình mãi mãi.

Mẫu số 5

Mẹ em là người phụ nữ không chỉ đẹp về ngoại hình mà còn cả về phẩm hạnh. Dù đã ngoài ba mươi, mẹ vẫn giữ được vẻ đẹp thanh thoát như tuổi đôi mươi. Mái tóc dài, đen bóng của mẹ lúc nào cũng tỏa hương bưởi và bồ kết. Khuôn mặt mẹ tròn trịa, đôi mắt nâu luôn ánh lên sự dịu dàng. Khi cười, mẹ có lúm đồng tiền duyên dáng bên trái. Dáng người mẹ mảnh mai, đi lại nhẹ nhàng, và thường xuyên mặc những bộ bà ba giản dị. Mẹ làm công việc nội trợ vất vả, chăm sóc gia đình từ sáng đến tối mà không một lời than vãn. Mẹ cũng nuôi gà, trồng rau và nuôi cá, nhưng luôn giữ được nụ cười tươi tắn. Em luôn tự hào và yêu thương mẹ, coi mẹ là nguồn động lực để cố gắng trong học tập và cuộc sống.

Mẫu số 6

Mẹ là người luôn chăm sóc, yêu thương và quan tâm chúng ta trong từng khoảnh khắc. Có lẽ không ai có thể không yêu mẹ của mình. Với em, dù mẹ có già đi, với những nếp nhăn và đồi mồi trên khuôn mặt, mẹ vẫn mãi là người đẹp nhất trong lòng em. Em yêu mẹ rất nhiều.

Tháng tư năm nay, mẹ em vừa bước sang tuổi bốn mươi. Thân hình mẹ thanh thoát và mảnh mai, phản ánh vẻ đẹp dịu dàng của người phụ nữ miền Tây Nam Bộ. Mái tóc đen mượt của mẹ thường được buộc gọn gàng. Đôi mắt mẹ luôn ánh lên sự ấm áp và tình yêu thương mỗi khi mẹ nhìn em. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan nhỏ nhắn. Dù làn da mẹ đã xuất hiện những đồi mồi nhưng không làm giảm đi sự quyến rũ và đằm thắm của mẹ. Đôi môi nhỏ xinh, đỏ tươi của mẹ luôn nở nụ cười rạng rỡ. Mẹ em rất hay cười, và ngay cả trong những lúc khó khăn, mẹ vẫn giữ được sự lạc quan. Có lẽ điều đó đã ảnh hưởng đến sự vui vẻ, tự tin và yêu đời của chị em em.

Đôi bàn tay của mẹ đã trải qua nhiều vất vả, với các ngón tay mảnh khảnh và gầy gò. Đó là minh chứng cho sự tần tảo và lao động vất vả để chăm sóc chúng em. Ở nhà, mẹ đảm nhận công việc nội trợ, dạy em những việc nhẹ nhàng như dọn dẹp nhà cửa và gấp quần áo, trong khi bố giúp mẹ giặt giũ và dọn dẹp. Dù bận rộn và khó khăn, mẹ luôn dành thời gian để kèm cặp em học bài. Nhờ vậy, suốt những năm học cấp 1, em luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi.

Làm công nhân trong nhà máy may, mẹ em rất khéo léo trong việc may và thêu. Đặc biệt, mẹ thường làm cho chị em em những bộ quần áo đẹp mắt mà không ai trong lớp có thể mua được.

Em rất tự hào về mẹ mình và mong mẹ luôn khỏe mạnh, vui vẻ. Em sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để làm mẹ tự hào về mình.

Mẫu số 7

Trong gia đình, mỗi thành viên đều là những người em yêu quý và trân trọng nhất. Tuy nhiên, người mang đến cho em cảm giác ấm áp và bình yên nhất chính là mẹ yêu dấu của em.

Mẹ như một nàng tiên trong những câu chuyện cổ tích, luôn chăm sóc mọi công việc trong gia đình một cách chu đáo. Mặc dù mẹ em chỉ là một người nông dân, nhưng mẹ thực sự là một người phụ nữ tuyệt vời. Mỗi ngày, ngoài việc làm đồng vất vả, mẹ còn dành thời gian để chăm sóc gia đình và khu vườn nhỏ của chúng em. Không chỉ lo việc đồng áng và nhà cửa, mẹ còn hỗ trợ chúng em học tập và trò chuyện mỗi tối. Mẹ có thân hình thanh thoát và cân đối, vì vậy dù không cần cầu kỳ trang điểm, chỉ với bộ quần áo lao động, mẹ cũng toát lên vẻ đẹp. Đôi bàn tay mẹ, do lao động nặng nhọc, đã trở nên đen sạm và nhăn nheo, mỗi lần nhìn thấy đôi tay ấy, em lại cảm thấy xót xa. Dù phải chịu đựng nhiều vất vả, mẹ không bao giờ than phiền, luôn che giấu sự mệt nhọc để mang lại cho chúng em những điều tốt nhất. Mẹ luôn yêu thương và hy sinh âm thầm cho gia đình.

Mẹ là người em quý nhất trên đời, và em sẽ cố gắng ngoan ngoãn, học tập chăm chỉ để làm mẹ vui lòng.