BAITAP24H.COM Chia Sẻ Cương Ôn Luyện Thi Các Lớp

Nhân vật ông Sáu trong tác phẩm "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng là hình mẫu tiêu biểu cho tình cha con sâu sắc. Qua nỗi nhớ quê hương, sự hy sinh và tình yêu dành cho con gái, ông Sáu hiện lên như một người cha mẫu mực, đầy tình cảm và trách nhiệm.

“Ê-mi-ly, con đi cùng cha

Sau khôn lớn con thuộc đường, khỏi lạc…

-Đi đâu cha?

-Ra bờ sông Pô-tô-mác

-Xem gì cha?

Không con ơi, chỉ có lầu Ngũ Giác.

Ôi con tôi, đôi mắt tròn xoe

Ôi con tôi, mái tóc vàng hoe

Đừng có hỏi cha nhiều con nhé!

Cha bế con đi, tối con về với mẹ…”

Người đàn ông tên Mo-ri-xơn ấy bế cô con gái nhỏ trên tay, hướng về phía lầu Ngũ Giác với vẻ mặt đăm chiêu. Cô bé vẫn hồn nhiên, không biết rằng cuộc chiến tranh Việt Nam khốc liệt đang diễn ra và cha cô đang phản đối. Ông ấy đã có thể hôn cô lần cuối trước khi tự thiêu, nhưng ông Sáu trong "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng chưa từng được ôm ấp con. Nguyễn Quang Sáng, cây bút nổi bật với nhiều truyện ngắn giá trị thời kháng chiến, là một đại thụ của văn học Nam Bộ với các tác phẩm như: "Con chim vàng", "Người quê hương", "Chiếc lược ngà",... Sự bi tráng với những tình huống anh hùng và giàu chất thơ tạo nên vẻ đẹp của văn chương Nguyễn Quang Sáng. Nhân vật ông Sáu là một thành công vang dội, để lại ấn tượng sâu sắc. Suốt tám năm, ông hy sinh hạnh phúc vì lý tưởng "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh", con gái ông lạ lẫm và không nhận ra cha mình. Ông Sáu thông cảm và luôn muốn bù đắp. Người đàn ông mạnh mẽ cũng yếu lòng trước gia đình, và nếu không có chiến tranh, ông đã được bên con mỗi ngày.

Giống như bao người, ông Sáu đi theo tiếng gọi quê hương, để lại vợ và con nơi hậu phương. Sự xa cách làm tăng nỗi nhớ con gái, khi ông đi nó chưa đầy một tuổi. Nỗi nhớ trở thành niềm khao khát suốt tám năm xa cách. Mỗi lần vợ lên thăm, ông đều hỏi: “Sao không cho con bé lên cùng?”. Không gặp được con, ông đành ngắm con qua ảnh dù tấm ảnh đã rách nát. Con gái Thu chỉ biết cha qua ảnh và lời kể của mẹ và bà ngoại. Thu cảm thấy thiếu vắng tình thương của cha và mong ngóng cha từng giây phút. Tám năm dài đằng đẵng làm tăng thêm nỗi nhớ và mong chờ của cả hai cha con.

Cuối cùng, ông được nghỉ phép. Ngày về thăm con, ông nôn nao trên xuồng, nghĩ về giây phút gặp lại con. Khi xuồng vừa cập bến, ông Sáu nhảy thót lên bờ, với niềm hy vọng con sẽ chạy tới ôm mình. Ông bước vào nhà, khom người đưa tay đón con... nhưng bé Thu sợ hãi, quay đầu bỏ chạy. Bé không nhận ra ông, làm ông đau đớn khôn cùng. Ông lắp bắp gọi con, nhưng vết sẹo trên má khiến con bé bỏ chạy, ông đau đớn vô cùng, "hai tay buông xuống như bị gãy". Dù hiểu phần nào phản ứng của con, ông Sáu vẫn xót xa.

Mấy ngày ở nhà, ông Sáu luôn ở bên con, mong được nghe tiếng "ba" nhưng con bé lạnh nhạt. Khi mẹ bảo gọi ba vào ăn cơm, nó nói trổng: “Vô ăn cơm!”. Ông Sáu đành giả vờ không nghe, chờ con gọi "Ba". Nhưng Thu bướng bỉnh không chịu gọi, làm ông khổ tâm. Yêu con, ông không nỡ mắng mà chỉ “nhìn con bé khe khẽ lắc đầu vừa cười”. Trong bữa cơm, ông gắp trứng cá cho con nhưng bị hất tung ra. Giận quá, ông vung tay đánh và quát con. Đánh con bé là ngoài mong muốn của ông, chỉ vì ông quá yêu thương con.

Ngày chia tay, ông muốn ôm con, hôn con nhưng sợ nó bỏ chạy nên chỉ đứng nhìn với đôi mắt “trìu mến lẫn buồn rầu”. Khi con gọi "Ba", ông xúc động phát khóc, “một tay ôm con, một tay rút khăn lau nước mắt”. Giọt nước mắt hạnh phúc của ông thể hiện niềm vui vô bờ. Ông có thể ra đi yên tâm rằng ở quê nhà có đứa con gái luôn mong chờ ông.

Tình yêu của ông Sáu dành cho bé Thu trở nên mãnh liệt hơn khi ông tự tay làm chiếc lược ngà cho con. Xa con, ông luôn nhớ con và day dứt vì đã lỡ tay đánh con. Tình cảm ông dồn hết vào việc làm lược, mong một ngày trao tận tay con. Kiếm được khúc ngà voi, ông vui mừng như đứa trẻ được quà. Ông dồn hết tâm trí vào việc làm lược, khắc dòng chữ: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Ông nhớ con, mỗi lần nhìn lược ông lại mài cho thêm bóng mượt. Chiếc lược trở thành vật thiêng liêng, chứa đựng tình cảm của ông. Nhưng trớ trêu thay, ông hy sinh trong trận càn lớn mà chưa kịp trao cây lược cho con. Trong giờ phút cuối cùng, ông đưa cây lược cho người bạn chiến đấu. Cây lược của tình phụ tử biến người đồng đội thành người cha thứ hai của bé Thu.

"Chiếc lược ngà" thể hiện tình cha con thắm thiết, sâu nặng và cao đẹp của cha con ông Sáu trong hoàn cảnh chiến tranh. Nghệ thuật xây dựng tình huống truyện bất ngờ mà tự nhiên, hợp lí. Truyện kể theo ngôi thứ nhất, đặt vào nhân vật bác Ba, người bạn chiến đấu và chứng kiến câu chuyện. Ngôi kể này cho phép người kể chuyện bình luận, bày tỏ đồng cảm với ông Sáu. Từng câu cảm thán tha thiết, từng dòng tâm sự như vết dao cứa vào vết thương rỉ máu. Chiến tranh cướp đi người chồng của vợ, người cha của con và người chiến sĩ của Tổ quốc.

Nguyễn Quang Sáng là cây đại thụ với nhiều truyện ngắn giá trị. Qua ông Sáu trong "Chiếc lược ngà", người đọc cảm nhận tình yêu con sâu nặng và thấm thía bao mất mát. Tình yêu của ông Sáu là lời khẳng định: Bom đạn chỉ hủy diệt được sự sống, còn tình phụ tử thiêng liêng thì không thể giết chết. Chiến tranh qua đi để lại mất mát, nhưng cũng là để chúng ta biết ơn, động lực phấn đấu vì tương lai, không quên rằng họ đã "đổ máu" để đổi lấy sự bình yên này.