"Thơ là hình thức sáng tác văn học phản ánh cuộc sống, thể hiện những tâm trạng, những cảm xúc mạnh mẽ bằng ngôn ngữ hàm súc, giàu hình ảnh và nhất là có nhịp điệu"
Nhân vật trừ tình (cùng gọi là chủ thể trữ tình, cái tôi trữ tình) là người trực tiếp cảm nhận và bày tỏ niềm rung động trong thơ trước sự kiện. Nhân vật trừ tình là cái tôi thứ hai của nhà thơ, gắn bó máu thịt với tư tưởng, tình cảm của nhà thơ. Tuy vậy, không thể đồng nhất nhân vật trừ tình với tác giả.
+ Thơ là thể loại văn học có phạm vi phổ biến rộng và sâu.
+ Thơ tác động đến người đọc bằng sự nhận thức trong cuộc sống, những liên tường phong phú, nhưng cái cốt lõi của thơ là trừ tình.
+ Thơ ca bao giờ cũng là tấm gương của tâm hồn, là tiếng nói của tình cảm con người, những rung động của trái tim trước cuộc đời.
+ Thơ chú trọng đến cái đẹp, phần thi vị của tâm hồn con người và cuộc sống khách quan.
+ Ngôn ngữ thơ cô đọng, hàm súc, giàu hình ảnh và nhạc điệu.
Vần thơ là gì?
- Là sự giống nhau phần vần của hai tiếng. Ví dụ: tôi thôi (giống nhau vẫn "vi"); trắng – lặng (giống nhau vẫn ăng")
Vần bằng là vẫn dùng toàn thanh bằng bắt với nhau. Thanh bằng thì có thanh huyền và thanh ngang (thanh ngang tức là không dấu).
Ví dụ: tôi – thôi (vần bằng – dùng toàn thanh ngang).
Vần trắc là vẫn dùng toàn thanh trắc bắt với nhau. Thanh trắc gồm những dấu còn lại. Ví dụ: trắng – lặng (vẫn trắc nặng)
Vần lưng và vẫn chân
Vần lưng là vẫn bắt ở giữa câu. Ví dụ: (lặng" bắt vẫn với nắng) Bờ cát dài phẳng lặng Soi ánh nắng pha lê Vần chân là vẫn bắt ở cuối câu. Ví dụ: (chồng bắt vẫn với "không") "Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng, Trời ơi! người ấy có buồn không?"
Phân loại vẫn thơ
Nếu chia theo dấu của tiếng thì có: vân bằng và vẫn trắc.
Nếu chia theo vị trí bắt vẫn thì có: vần lưng và vẫn chân.
Các kiểu gieo vần
- Vân chân là vẫn được gieo ở cuối dòng thơ
- Vần lưng là vẫn được gieo ở giữa dòng thơ.
- Vân liền là vân được gieo liên tiếp ở các dòng thơ
- Vần cách là vẫn không gieo liên tiếp mà thường cách ra một dòng thơ